Tuesday, June 7, 2011

Niềm Đau Gởi Kẻ Phản Bội

Tống-Phước-Hiến



Tôi nhìn anh đi về bên phía địch,
Theo quân thù để rửa mối tư riêng.
Kỷ niệm xưa thuở gắn bó kết liền,
Tạo sức mạnh, dựng trường thành thép lửa.

Dù chiến hào, ta không còn chung nữa,
Giữa chiến trường, ta vẫn phải bên nhau.
Nhìn thấy anh – gục mặt cúi đầu,
Tôi đau đớn, lòng trào dâng hổ thẹn!

Làm kiếp tằm - phải nhả tơ, xây kén,
Nợ Cha Ông, phải tiết liệt trinh trung,
Lòng gian manh, chúng xảo trá muôn trùng
Tôi nhớ đã cùng anh xây chiến tuyến

Dù lợi danh có làm anh lưu luyến,
Anh cuồng hung trở giáo chém. anh em.
Tôi không sờn những dơ bẩn lấm lem,
Anh cố ném cho vui lòng quân giặc.

Nhưng anh ơi, phòng tuyến ta đã bức,
Bởi vì anh chặt đổ chúng xông vào.
Anh đào ngũ, anh dâng địch chiến hào,
Tôi vẫn quyết, vẫn thề không nao núng.

Vì nhỏ nhen anh bỏ rơi gươm súng,
Giận vô cùng, nhưng tôi vẫn bao dung.
Tuy tuyệt vọng, không mơ thưở chung cùng
Tôi vẫn nghĩ chút lòng anh sót lại.

Này anh ơi, sau ta còn mãi mãi,
Thế hệ cháu con, mầm sống đang lên,
Chúng sẽ lớn, lịch sử được tạo nên,
Bởi ý chí, bởi tấm lòng chơn chất.

Ta với địch, chỉ một còn một mất,
Tuy không mong được lịch sử ghi công;
Chỉ xin được nối dõi giống Tiên Long
Một nòi giống lẫy lừng gương bất khuất.

Tâm tư nầy, tràn niềm đau u uất,
Gởi đến anh như giọt nước cuối cùng.
Đừng cố chấp, đừng yếu đuối ngại ngùng,
Bản cáo trạng trên vai người phản bội

Tống -phước Hiến

No comments:

Post a Comment