Kẻ không có Quê Hương
Tống phước Hiến
Anh không làm gì,
Anh chẳng làm gì!
Ngày hai bữa, cơm canh thường nhật
Rồi cà phê, thuốc lá với phim tàu.
Dư thì giờ:
Bốc đồng, tán gẩu,
Chén rượu, bàn cờ;
Cao thấp hơn thua.
Đụng tới lợi quyền,
Giở đủ ngón nghề,
Là dân tỵ nạn!
Bởi tỵ nạn là chiêu bài hốt bạc,
Là túi đường ướp xác thân anh.
Anh là ai?
- Đứa con hư:
Từ cha, chối mẹ!
Thưở vàng son:
Anh trèo lên hung bạo
Đạp anh em;
Dọn chỗ đứng huy hoàng.
Cơn Quốc biến:
Anh nhanh chân – tẩu thoát
Cúi rạp mình,
Làm sâu bọ yếu hèn!
Nay Me cha, bị xích xiềng lao nhục,
Máu lệ oán hờn, Huynh đệ kêu than!
Anh vội chối:
- Tôi là người Mỹ!
Đôi khi nhún vai, phà khói thuốc,
Phân vân hỏi :
-Làm mà chi:
cho người bản xứ bực mình!
Thôi, cứ để:
Tháng qua – ngày lại
Rồi cuộc đời, nó cũng phôi phai!
Có một dạo, nhìn anh em sum họp,
Quyết góp lòng, chung sức cứu mẹ cha.
Anh đứng thật xa,
Vẫn cà phê, thuốc lá, phim tàu,
Vẫn bàn cờ, chén rượu lân la
Mắt dán quân bài,
Miệng lảm nhảm ngu ngơ:
- Coi chừng – bọn người lợi dụng!
Miễn ta đừng thân cộng – là tốt rồi!
Tranh đấu để mà chi !
Cứ nằn yên – chờ xem người Mỹ,
Tính làm sao – ta sẽ biết phận mình!
Trốn tránh hèn ươn,
Muối mặt, xây lưng,
Như dế giun, tầm gởi!
Nhưng anh đừng dùng tên độc:
Hoài nghi,
Lời ngụy biện dầy độc xà xú uế.
Bắn anh em thay giặc
Để an lòng hưởng lạc!
Hồn núi sông, lẫm liệt oai linh,
Ngậm uất hờn, tiếc nuối sinh ra anh.
Bạn bè khinh chê,
Cháu con ngờ vực:
Anh là người?
Hay hoang thú giả người?
Little Sài Gòn, Mùa Quốc hận 2011
Tống phước Hiến
No comments:
Post a Comment