Tuesday, February 21, 2012

Tiếp diễn câu chuyện về Nguyễn Hộ
Hay - Trả lời ông Hồ tấn Vinh

Tống Phước Hiến
                                            
          Kính thưa quý độc giả,
          Sau khi chúng tôi kính gởi lên các diễn đàn sự suy nghĩ của chúng tôi về bài ”Nhà Nguy Ta Ở, Vợ Ngụy Ta Lấy, Con Ngụy Ta Sai” của tác giả Đinh Lâm Thanh. Bài viết nầy, đưa đến quyết định ,chúng tôi sẽ trình diện quý bạn đọc truyện ngắn “Lãnh Tụ Vượn”, đây là một trong nhiều truyện của tập truyện ngắn “Khi Vượn Tấn Công Người”. Tuy nhiên, để quý bạn đọc hiểu thêm tại sao chúng tôi phải có phản ứng đối với Nguyễn Hộ, người mà chúng tôi nghĩ rằng là:” tên cộng sản được cộng sản cấp giấy phép để chống Cộng sản” bằng bài:” Vài Suy Nghĩ Trước Khi Vào Truyện” thì  từ Melbourne ngày 18 -2- 2012 ông Hồ Tấn Vinh  cũng gởi lên diễn đàn bài viết có tiêu đề :”Cám ơn Nguyễn Hộ trở Về”, nội dung phê phán và hàm ý vừa chê trách, vừa chỉ dạy chúng tôi, ông Vinh còn cẩn thận cho biết ông không dính dáng gì đến Việt Tân. Tuy không dính dáng, nhưng ông chung đường với Việt Tân. Có thể đây là sự gặp gỡ của hai tư tưởng lớn!?
Chúng tôi xin phép không đăng lại bài của ông Hồ tấn Vinh, vì trong  phần : “Xin Thưa Chuyện Với  Ông Hồ Tấn Vinh”. Chúng tôi trích đầy đủ từng mỗi đoạn để góp ý kiên. Chúng tôi chỉ đăng lại lời chia buồn của Việt Tân với gia đình Nguyễn Hộ.

Đảng Việt Tân đăng lời phân ưu với gia đình Nguyễn Hộ :

 Thành Kính Phân Ưu Nhà Ái Quốc Nguyễn Hộ
Việt Tân
Việt Nam Canh Tân Cách Mạng Đảng
 Xin trân trọng gởi lời Thành Kính Phân Ưu đến
 Quí Tang Quyến,
Quí Cựu Thành Viên Câu Lạc Bộ Những Người Kháng Chiến Cũ,
Quí Cựu Cộng Tác Viên Báo Truyền Thống Kháng Chiến,
và Những Vị Chia Xẻ Cùng Lý Tưởng trong ngày từ giã
Nhà Ái Quốc NGUYỄN HỘ.
 Cụ đã không chấp nhận im tiếng để hưởng bổng lộc suốt đời còn lại, nhưng đã can đảm đứng thẳng theo tiếng lương tâm, công nhận trước toàn dân sự chọn lựa lầm lẫn của đời mình, dứt khoát từ bỏ đảng CSVN khi biết rõ bản chất của họ,
dũng cảm cảnh báo dân tộc về tương lai băng hoại dưới chế độ độc tài, và vì thế, Cụ đã chấp nhận cảnh giam cầm tại gia đến hơi thở cuối cùng.
Đảng Việt Tân xin bày tỏ niềm vinh hạnh đã được chia xẻ những tâm tư và
cộng tác với Cụ Nguyễn Hộ trong công cuộc tranh đấu cho tương lai dân tộc.
      --------------------------------------------------------------------------------  
 Kính thưa quý độc giả,
Trước khi vào chuyện, chúng tôi kính gởi lại hai bài chúng tôi đã gởi hôm trước :
I/ Nhà Ngụy Ta Ở, Vợ Ngụy Ta Lấy, Con Ngụy Ta Sai

Kính thưa quý vị ,
Có một thời hải ngoại bỗng nở rộ những lời tâng bốc dành cho những kè trước đây là những tên sát thủ trong tập đoàn sát thủ cộng sản, vì một lý do nào đó họ quay sang lớn tiếng chống đảng của họ. Thế là chỉ có một vài lời, mà  những kẻ nầy được sự cung kính phò tá, bằng loại nhã nhạc bất lương của những kẻ manh tâm mưu toan bắt tay với kẻ giết dân phản quốc, bất chấp lịch sử, bọn chúng  ngang ngược bước vào lịch sử, chễm chệ lên ngôi Ái Quốc!
Chúng tôi, những người từng đối mặt với quân thù cộng sản, là những người đại diện cho phía thất trận gánh trên vai bao nỗi bất hạnh nghiệt ngã. Từ thửơ ngậm uất hận trong tay giặc, chúng tôi đã ước mơ ngày nào đó, cánh chim lướt gió tìm nhau hợp đàn. Mang  niềm tin những cánh én sẽ dựng lại mùa xuân cho quê hương. Chiến hữu chúng tôi tuy nhiều, nhưng chỉ có tấm lòng son sắt với quê hương, cuộc sống long đong nhọc nhằn bởi nợ áo cơm, với trách nhiệm bảo bọc  đàn con thơ dại trên xứ người. Bọn ma đầu từng làm vẩn đục giòng sông lịch sử, những kẻ chuyên nghề thủ lợi, những kẻ nghèo nàn nhân cách, thời nào chúng cũng thừa mứa bạc tiền, dồi dào phương tiện tạo nên địa vị bạc tiền. Tuy rằng chúng tôi không  đành  thúc thủ, nhưng làm gì được với chúng? Dấu hỏi lại vây quanh. Thôi thì phải dùng ngòi bút để nói lên lòng phẫn hận. Và truyện ngắn “Lãnh Tụ Vượn” được hình thành!. Truyện ngắn “Lãnh Tụ Vượn” viết nên từ cây viết không chuyên nghiệp, nhưng lại nhiều cay đắng phẫn hận. Số phận truyện ngắn nầy cũng như bài thơ “Tôi Muốn Nói” trước đây, bè bạn cản ngăn. Sợ bị mang tội làm nghẻn mạch giòng sông, tôi lại cất vào ngăn kéo.
Hôm nay, do may mắn, tôi đọc được bài viết “Nhà Ngụy Ta Ở, Vợ Ngụy Ta Lấy, Con Ngụy Ta Sai!” của ông Đinh Lâm Thanh. Phát hiện được rằng đường đi không đơn độc, tôi xông ra và xin đi cùng tác giả Đinh Lâm Thanh dù rằng tác giả là cây viết đã thành danh, còn tôi ,viết vì thấy cần phải viết, viết của tôi như một cách xác nhận sự tồn tại và vững vàng ý chí của một con dân Việt Nam muốn dùng hết khả năng của mình để cứu Mẹ Việt Nam với những giòng lệ nguôi.
Vì hiểu rằng bạn đọc không nhiều thời gian, nên hôm nay, chúng tôi xin gởi lên toàn bộ bài viết của tác giả Đinh Lâm Thanh cùng đoạn văn phân ưu của Việt Tân gởi đến gia đình Nguyễn Hộ.
 Ngày mai chúng tôi sẽ kính gởi truyện ngắn “Lãnh Tụ Vượn” của chúng tôi.     
 Nhân đây, chúng tôi xin tác giả Đinh Lâm Thanh cho phép tôi được cùng với ông trên đoạn đường nầy.
          Trân trọng
 Tống Phước Hiến

       Vài Suy Nghĩ Trước Khi Vào Truyn "Lãnh t Vượn"

             Truyện ngắn “Lãnh Tụ Vượn” dưới đây, chúng tôi không có hàm ý ám chỉ bất cứ nhân vật nào, chúng tôi muốn nói đến những nhân vật được gọi là phản kháng, mà Việt Tân truy phong là anh hùng, là ái quốc là không chấp nhận im lặng để hưởng thụ mà dấn thân cho Quê hương tổ quốc, có thật đúng như thế không? Xin đừng quên Hoàng minh Chính, một nhân vật được xem là lẫy lừng chống đối đảng cộng sản, đã ngang nhiên cho hồi sinh đảng Dân chủ của ông ta với sự hợp tác nồng nhiệt của cựu sinh viên du học Nguyễn tiến Trung. Tuy nhiên, theo ông Huỳnh văn Tiếng, nguyên uỷ viên Thường vụ Đảng Dân chủ Việt Nam từ năm 1944 đến năm 1988, thì:
1-"Bản thân ông Chính đã bị khai trừ khỏi Đảng Dân chủ từ lâu; khi không được sự đồng tình của số đông cựu đảng viên ông không có quyền và không đủ tư cách đứng ra khôi phục Đảng".
2-"Đảng Dân chủ hiện nay mà ông Hoàng Minh Chính lên tiếng 'khôi phục' thì về bản chất đã khác Đảng Dân chủ từng tồn tại từ năm 1944 đến 1988".
Như vậy,  ông Hoàng minh Chính khôi phục đảng Dân Chủ là bất hơp lệ!. Cũng xin đừng quên, chế độ cộng sản là chế độ độc đảng, nhưng ông Hoàng minh Chính “khôi phục đảng Dân Chủ” mà  ông ta vẫn bình yên như vại!
          Sự việc không ngừng ỏ đó, nghĩa là dù ông Hoàng minh Chính lập đảng bất hợp pháp ông vẫn được gian quyền cộng sản cho phép đến nước Mỹ để gọi là chửa bịnh. Có chửa bịnh thật không ? –Thưa không, mục đích của ông Chính là đi thi hành nhiệm vụ đánh lừa nhiệt tình chống cộng của những người Việt Quốc Gia tỵ nạn cộng sản ở hải ngoại và những người Việt căm hờn cộng sản ở trong nước. Nhiệm vụ đó là tập họp, phân công và chỉ định các chức vụ cho các thành phần chống cộng đặc biệt là ở hải ngoại. Bởi vậy khi hoàn thành công tác, ông Hoàng minh Chính trở về vẫn bình yên, tiền trợ cấp cho “lão đồng chí Hoàng minh Chính vẫn không thiếu một xu”, đám tang vẫn linh đình ê hề quan viên và vợ con thân nhân vẫn tiếp tục sống trong căn biệt thự sang trọng, Trần Độ cũng thế. Nguyễn Hộ thì thế nào?. Kính xin quý vị xem tấm hình tư gia của “nhà phản kháng Nguyễn Hộ” tiếp kiến Nguyễn tiến Trung để biết và thấm thía thêm những lời ai điếu của Việt Tân tuyên dương những nhà ái quốc của họ. Có lẻ những người tỵ nạn cộng sản ở Orange County ngán ngẫm hình ảnh và những sự vụ liên quan đến” nhà phản kháng Bùi kim Thành”. Đành rằng  với tầm nhìn khác thì sự vụ gọi là phản kháng của các nhân vật nầy không phải là hoàn toàn không hữu dụng cho người tỵ nạn chúng ta. Nhưng sự kiện nào thì chừng mực ấy, không thể chỉ cần chút ít hữu dụng mà biến kẻ từng là tội đồ, máu uất hận của dân Việt còn nguyên tươi trên tay họ, những bữa ăn sang trọng, biệt thự tráng lệ và ưu quyền cho con cháu họ, cùng những biệt đãi của gian quyền cộng sản dành cho cá nhân họ sau khi chết vẫn còn y nguyên trạng mà lại biến họ thành bậc sĩ phu, thành anh hùng, thành nhà ái quốc. Lương tâm của những kẻ làm trò hề đạo diễn nầy có còn không?
Viết đến đây, chúng tôi không thể không bất bình và xót xa cho những bậc anh hùng thật sự như 19 Liệt sĩ kháng chiến Quốc Gia đền Nợ nước ngày 2.01.1985 :
1- Nguyễn văn Thừa, 40 tuổi, Trung sĩ 1 địa phương quân tiểu khu Ba Xuyên.
2- Đào tấn Linh, 37 tuổi, Thiếu úy Thủy Quân Lục Chiến.
3- Nguyễn quang Tường, 49 tuổi, sĩ quan Trung tâm Huấn luyện Quang Trung.
4- Lê long Hồ, 31 tuổi, sinh viên đại học Nha khoa Sàigòn.
5- Lê chí Nghĩa, 52 tuổi, trung đội trưởng biệt kích thám sát quận Trảng Bàng.
6- Trần thế Hoài, 54 tuổi, sĩ quan hành chánh, tài chánh, Gò Vấp.
7- Nguyễn ngọc Tâm, 47 tuổi, Đốc sự hành chánh quốc gia.
8- Hồ thái Bạch, 58 tuổi.
9- Huỳnh vĩnh Sanh, 63 tuổi.
10- Lê quốc Quân, 43 tuổi.
11- Lê quốc Tài, 40 tuổi,( hai chiến sĩ Tài và Quân là bào đệ ông Lê quốc Túy).
12- Hồ thái Khương, 55 tuổi, đại úy sư đoàn 25 BB.(bào đệ ông Hồ thái Bạch).
13- Võ văn Kỳ, 36 tuổi, hạ sĩ địa phương quân, tiểu khu Ba Xuyên.
14- Nguyễn thành Phước, 29 tuổi, sinh viên đại học Nha khoa Sàigòn.
15- Huỳnh phát Trung, 37 tuổi, địa phương quân, tiểu khu Hậu Nghĩa.
16- Ngô duy Ân, 60 tuổi, chức sắc ban giáo lễ tòa thánh Tây Ninh.
17- Nguyễn tất Đắc, 40 tuổi, trung úy Biệt Động Quân.
18- Nguyễn hoàng Long, 50 tuổi, đại úy Biệt Động Quân.
19- Dương thế Cuộc, 42 tuổi, đại úy Pháo binh sư đoàn 25 BB.
       Ngày 08.01.1985, gian quyền thảo khấu CSVN hành quyết liệt sĩ Trần văn Bá.
       Biết bao anh tài đã bị sát hại hay đang bị đày đọa trong ngục tù cộng sản hoặc đang nguy nan lẫn trốn những bẩy rập ác quyền cộng sản như: Trần nguyên Hưng, Tô văn Huơn, Hoàng đình Mỹ, Nhan văn Lập, Trần ngọc An, Thạch Sanh, Nguyễn Bình, Nguyễn phi Long, Nguyễn văn Thạch, Lý Vĩnh, Cao văn Hùng, Trần văn Phương, Thái văn Au, Đặng bá Lộc, Nguyễn văn Hậu, Nguyễn văn Cầm.( các Liệt Sĩ và chiến sĩ trên đều thuộc Mặt Trận Thống Nhất Các Lực Lượng Yêu Nước Việt Nam). Và như Đức Đại Lão Hòa Thượng Thích Quảng Độ Đệ V Tăng Thống GHPGVNTN, Linh Mục Nguyễn Văn Lý, cụ Lê Quang Liêm, cô Phạm Thanh Nghiên, ông Trương minh Nguyệt, nhà báo Điếu Cầy, Bà Bùi Minh Hằng, cô Huỳnh Thục Vy, kỷ sư Đỗ Nam Hải, và mới nhất là nhạc sĩ Việt Khang, danh sách còn dài lắm….nhưng Việt Tân chỉ xác nhận những người “phản kháng có giấy phép” (license)  của cộng sản là :”đã không chấp nhận im tiếng để hưởng bổng lộc suốt đời còn lại, nhưng đã can đảm đứng thẳng theo tiếng lương tâm !
Cuối cùng, cá nhân chúng tôi tuy rất kính trọng những dòng thơ viết từ đáy vực uất hận trong tập thơ “Hoa Địa Ngục” của Ngục Sĩ Nguyễn Chí Thiện, nhưng chúng tôi rất tiếc ông đã hiện diện trong buổi họp “phân công” dưới bảng hiệu  “Tiểu Diên Hồng” do cộng sản cấp giấy phép cho ông Hoàng minh Chính được hành nghề “phản kháng” từ trong nước đến tại Bắc California để triệu tập, chủ tọa và phân công bổ nhiệm chức vụ công tác cho những nhà “phản kháng” và “Dân chủ” tại hải ngoại. Cũng như thế, chúng tôi rất tiếc Bà Trần Khải Thanh Thủy có chân trong tập đoàn Việt Tân.
                                                                                   Tống phước Hiến
          Trước khi vào chuyện, kính mời quý vị xem những tấm hình dưới đây:
                      

 Đám tang của Hoàng Minh Chính            Tang lễ Hoành Minh Chính có cả Hoa
 Bùi Kim Thành cầm cờ hiệu!!                   hậu và Á hậu mang tước hiệu đến dự!
                                                 
                                       
                       Dù phản kháng, Nguyễn Hộ vẫn an nhàn tiếp Trần Khuê,
               Nguyễn tấn Trung trong ngôi biệt thự sang trọng do cộng sản cấp
                     
                       
  Dù chống đối phản kháng, Nguyễn Hộ vẫn tiếp Võ văn kiệt thủ tướng
    Việt cộng tại phía sau vườn  của ngôi biệt thự do cộng sản ban cấp.
                 

            Nguyễn Hộ, Võ văn Kiệt thời hét ra lửa  Nguyễn Hộ thời sát thủ
                              
                                       
                                Nguyễn Hộ thời làm lãnh tụ vượn
                  ----------------------------------------------------------------------

 Xin Thưa Chuyện Với Ông Hồ Tấn Vinh

          1/Ngay trong  đề bài, ông Hồ Tấn Vinh  “Cám ơn Nguyễn Hộ trở về”, cho thấy việc ông Nguyễn Hộ quay sang chống đảng của ông ta mà lại trở thành ân nhân của ông Hồ tấn Vinh, có nghĩa rằng,  đây là chuyện giữa một người ra ơn là  Nguyễn Hộ và kẻ thọ ơn là Hồ tấn Vinh, chẳng liên quan gì đến chúng tôi. Nhưng phần kế tiếp ông Vinh viết:” Cuộc chiến Quốc Cộng hay cuộc chiến giữa dân chủ và độc tài chưa kết thúc. Trong lúc dằn co này, nếu có người CS ý thức được sai lầm của CS mà bỏ đảng trở về với nhân dân, đứng trong lập trường nhân dân mà chống lại đảng CS thì người quốc gia phải mừng”  nên chúng tôi mới tiếp tục:
*)Ý kiến chúng tôi:
Trước hết, theo thiển ý chúng tôi, cuộc chiến hôm nay không còn là cuộc chiến Quốc Cộng hay dân chủ và độc tài như theo suy định của ông Hồ tấnVinh . Vì nếu dù Quốc Gia hay Cộng sản, dựa theo lý thuyết thì mỗi bên đều có lý luận để bảo vệ niềm tin, để tranh đoạt chính nghĩa, lại cũng không phải là cuộc chiến giữa Dân Chủ và Độc Tài vì thật ra đi tìm định nghĩa dân chủ thì chưa có Quốc Gia nào có nền Dân Chủ hoàn hảo, và cũng trên phương diện lý luận thì Độc Tài đôi cũng không phải là không càn thiết. Nhiều vị lãnh đạo trên thế giới đã phải “mím môi” để phải độc tài như ông Lý Quang Diệu ở Singapore hay Thống Tướng Tưởng Giới Thạch ở Đài Loan. Điều mà người dân cần nơi các nhà lãnh dạo là lòng ái quốc, thương dân. Khi lòng ái quốc, thương dân là kim chỉ Nam, định hướng chỉ đạo thì đất nước sẽ mau chóng bước qua những hạn chế khó khăn và lịch sử sẽ được lật sang trang tươi sáng nhanh chóng  hơn..
Vì vậy, theo chúng tôi đây là cuộc chiến giữa những người quyết tâm bảo vệ Quê Mẹ và những kẻ phản quốc dùng quê Mẹ làm món hàng  trao đổi, tạo dựng quyền lực, quyền lợi

           2/ Ông Hồ tấn Vinh viết :”Họ phải mừng vì hai lý do, một là ta bớt một địch thủ trước mặt và hai là ta có thêm một người bạn đồng hành. Con đường chống cọng dài lê thê, nhờ có người trở về mà ngắn bớt đi”
*) Ý kiến chúng tôi:
            Có lẻ vì quá mừng, và mang tâm trạng của kẻ thọ ơn Nguyễn Hộ, nên ông Hồ Tấn Vinh đã quên rằng Nguyễn Hộ theo cộng sản 54 năm (1937 – 1991) và ông ta chỉ chống lại đảng của ông vào năm ông đã 75 tuổi. Khoảng thời gian 54 năm Nguyễn Hộ theo đảng cộng sản đã từng giữ chức vụ quan trọng như Ủy Viên Thường Vụ cộng sản Sài Gòn – Chợ Lớn (1950 – 1952), sau 1975   Phó Chủ tịch Tổng Công Đoàn VN, Thư ký công đoàn thành phố HcM và sau hết là Chủ Tịch Mặt Trận Tổ Quốc thành phố HcM., Xin đừng quên, Nguyễn Hộ là thành phần trí thức của cộng sản. Trong thời gian Nguyễn Hộ là nhân vật cao cấp đảng CS, đảng của Nguyễn Hộ đã đưa đất nước đến tận cùng đau thương bằng những biến cố đẫm máu như:  Phong Trào Nhân Văn và Giai Phẩm, Đấu Tố , Sửa sai, Xét lại, Quỳnh Lưu, lừa bịp để bỏ tù những người thất trận Miền Nam, cướp 16 tấn vàng của Ngân Hàng Quốc Gia VN, Đổi tiền, Kinh tế mới, Cướp nhà cửa tài sản của dân, và các tổ chức tôn giáo, Vượt biên, Vượt biển để cướp tiếp tiền vàng và thậm chí cả thân xác phụ nữ, Đàn áp các tôn giáo, Bán đất Dâng biển cho Tàu, Buôn người qua các chương trình gọi là xuất khẩu lao động, Buôn bán phụ nử, trẻ em ấu dâm, con nuôi…Những vụ việc tày đình và long trời lở đất như thế, thì nhà yêu nước Nguyễn Hộ của Hồ tấn Vinh ở đâu?. Hay lúc ấy, nhà yêu nước Nguyễn Hộ chính là một trong những kẻ tội đồ, một trong những tác nhân gây máu lệ oan khiên ngút trời với toàn dân, tạo điều kiện cho giặc tàu xâm lăng hôm nay?
Như trên, chúng ta thấy, thay vì phải càng ngày càng thăng tiến, thì số phận Nguyễn Hộ lại thụt lùi, vì vậy, Nguyễn Hộ đã phải uất hận ngậm ngùi tiển biệt cái thời vàng son mửa ra khói, khạc ra tiền nên bất mãn. Phải chăng Nguyễn Hộ vìa bất mãn, ví biết hiểu rằng:“trâu già chẳng sợ dao phay” nên lên tiếng chống đối? Hay Nguyễn Hộ được ác đảng cộng sản cấp giấy phép cho y được hành nghề phản kháng?  Điều khôi hài là Nguyễn Hộ tuy chống đối cộng sản mà Cộng sản vẫn cung phụng chu cấp cho Nguyễn Hộ có đời sống vẫn sung túc, tư gia vẫn là căn biệt thư lộng lẫy!. Tuy bàn tay Nguyễn Hộ vấy máu, Nguyễn Hộ là tên gian manh trong tập đoàn gian manh cộng sản. Cuối đời, vì có nhiều kinh nghiệm, nên gian manh hơn, Nguyễn Hộ khôn ngoan nhận giấp phép chống đảng của ông ta vào tuổi  hoàng hôn, tuổi kề sát miệng quan tài để chễm chệ ngồi trên ghế ái quốc, và thế là có đứa sụp lạy và cũng có kẻ mang ơn. Tôi không biết bao nhiêu kẻ mang ơn Nguyễn Hộ ngoại trừ ông Hồ tấn Vinh, Nhưng tôi không thấy ông Hồ tấn Vinh mang ơn những  anh hùng bị cộng sản sát hại vì dám từ bỏ vùng đất hứa, bỏ tương lai, bỏ gia đình, bỏ vợ con, cha mẹ, thân nhân, bằng hữu để  trèo non vượt biển, với quyết tâm lấy lại giang sơn trong tay giặc thù.
Ông Hồ Tấn Vinh viết: Người Quốc Gia phải mừng vì Nguyễn Hộ trở về với nhân dân.
Xin hỏi ông Hồ Tấn Vinh, thế nào gọi là trở về, hành động chỉ định sự trở về là gì? Đâu phải vài lời ta thán vì cho rằng theo cộng sản là sai lầm thì gọi là trở về? ông Hồ tấn Vinh có thể cho chúng tôi biết vài hành động cho sự trở về của Nguyễn Hộ không? Có chăng là vài lời nói suông, vài bữa ăn do Nguyễn Hộ khoản đãi Võ văn Kiệt, tiếp kiến Kiệt tại Củ Chi rồi cùng nhau trèo lên xe hơi loại  dành cho lãnh tụ về sài gòn. Chúng tôi không thấy sách lược Nguyễn Hộ giúp dân,  càng không thấy Nguyễn Hộ xuống đường kêu nài cho dân oan, cũng không thấy Nguyễn Hộ từ bỏ những đặc quyền đặc lợi mà cộng sản ban phát cho. Nguyễn Hộ không dám bước trả lại căn biệt thự, không dám khước từ bỗng lộc, đặc quyền đặc lợi mà đảng của Nguyễn Hộ ban cho. Nguyễn Hộ vẫn là kẻ ở lầu cao danh vọng và nhân dân vẫn là kẻ luôn bị bức hiếp oan khuất tù tội, tôi đòi, nô lệ.
Ông Hồ tấn Vinh đưa 2 lý do phải mừng vì:  
                    a/ Bớt đi một kẻ thù: Có thật bớt đi một kẻ thù không? Trước hết “kẻ thù” Nguyễn Hộ đã không còn năng lực, đã bị đồng bọn cho về vườn rồi. Vậy nên Nguyễn hộ chỉ là kẻ “tài” không, “trí “hết. Nguyễn Hộ chỉ là bị thịt. vô dụng!
                   b/ Thêm bạn đồng hành: ông Hồ Tấn Vinh làm bạn đồng hành với Nguyễn Hô là chuyện của ông Hồ tấn Vinh, còn chúng tôi thì không! Nếu là người có lý tưởng Quốc Gia thật lòng thì ông Hồ tấn Vinh đã phạm tội quên những Chiến Sĩ  Quốc Gia đã bị cộng sản lừa gạt và sát hại . Phải chăng, với ông Hồ tần Vinh, xương máu của những Chiến Sĩ Quốc Gia không đáng kể, chỉ lời tuyên bố của tên đao phủ Nguyễn Hộ mới đáng trân trọng, đáng đưa vào lịch sử? Ông Hồ tấn Vinh là ai mà dám tráo bài ba lá, sang đoạt lịch sử dành chỗ đứng của những Chiến sĩ Quốc Gia cho tên giặc Nguyễn Hộ?
 Nguyễn Hộ đã làm gì cho Quê hương Dân tộc mà ông Hồ tấn Vinh gọi là “bạn đồng hành”?  Nguyễn Hộ đã có sách lược đánh sập cộng sản chăng? Nguyễn Hộ có mặt trong các cuộc biểu tình chống Tàu  cộng chăng? Nguyễn Hộ công khai   binh vực dân oan chăng?phản đối bạo hành đối với các nhà dân chủ chăng?Nguyễn Hộ phản đối chính sách đối xử tàn bạo với người quốc gia trong lao tù hay dể cho những vong linh các chiến sĩ Quốc gia được yên nằm trong mộ phần chăng? Thưa không, tất cả đều không! Vậy Nguyễn Hộ chỉ là bạn đồng hành với  ông Hồ tấn Vinh thôi!.
Trò hề chống đảng của Nguyễn Hộ đã không có ich lợi cho công cuộc chống bọn cộng sản phản quốc mà còn tạo hỏa mù, lừa gạt thế giới rằng: cộng sản đã có tự do dân chủ vì dù là cán bộ cao cấp, dù phản đảng nhưng đảng vẫn rộng lòng bao dung, không trả thù, quyền lợi vẫn y nguyên! Gian manh cộng sản, Nguyễn Hộ với sự tung hứng của Việt Tân có gạt ai không thì chúng tôi không biết, nhưng cả cộng sản lẫn Việt Tân có được thêm ông Hồ tấn Vinh làm bạn đồng hành.

3/ Ông Hồ tấn Vinh viết:” Hồi thời Việt Nam Cộng Hòa, nếu có một người CS cấp tá mà về hồi chánh thì ta mừng biết bao nhiêu, ta đối đải với họ trịnh trọng biết bao nhiêu.
Cán bộ tầm cở như Nguyễn Hộ, đâu có ai có khả năng chiêu hồi họ. Chính họ phải tự ý thức và hành động
*) Ý kiến chúng tôi:
          Người Quốc Gia, đón mừng tất cả những người anh em lạc đường ở bên kia chiến tuyến. Cũng đã có những nhân vật cao cấp cộng sản trở về. Phần đông họ hồi chánh là đang còn trẻ, còn tại vị, chế độ cộng sản còn trọng dụng họ,chứ không phải là kẻ đã cạn kiệt sức lực và trí lực. Kẻ đã bị cộng sản đánh giá là vô dụng. Đã vô dụng mà lại muốn bọn đương quyền phải chia chác quyền lực, phải được phải ngồi chiếu trên! Làm sao bọn đương quyền chấp nhận được. Đó là lýdo mà bọn cầm quyền cộng sản phải chọn cho Nguyễn Hộ con đường “phản kháng”. Như vậy, giá trị của hai loại người Hồi Chánh và  “trở về” nầy khác xa nhau, cách biệt quá lớn, nên ông Hồ tấn Vinh đã đặt bài toán có tính hài hước!

          4/Ông Hồ tấn Vinh viết:” Hơn ba chục năm nay, chúng ta đều thấy cán bộ CS lộng hành  đến mức độ nào. Việc cướp của, giết người, giam người, cào nhà, giựt đất . . . cái gì họ cũng làm được và họ hưởng lợi lộc bất chánh một cách tỉnh bơ, không bao giờ bị trừng phạt gì cả
          Bây giờ có người cũng có quyền làm như vậy, lại quây lưng lại với các quyền lợi vật chất trước mắt và gánh chịu các nguy hiễm đến sinh mạng khi chọn đương đầu lại với CS như Nguyễn Hộ đã làm thì người ấy phải có khí tiết. Cái khí tiết đó là vì nước, vì dân. Đành rằng không thể sánh Nguyễn Hộ với  các vua Lê Lợi, Quang Trung, nhưng Nguyễn Hộ lúc cuối đời mình đã thật sự hành động như một người ái quốc.
*) Ý kiến chúng tôi:
           Trước hết, chúng ta cần phải hiểu ý của ông Hồ tấn Vinh khi viết rằng:” Bây giờ có người cũng có quyền làm như vậy”, nghĩa là Nguyễn Hộ cũng đã từng cướp của, giết người, giam người, cào nhà, giựt đất…cái gì Nguyễn Hộ cũng làm được và Nguyễn Hộ hưởng lợi lộc bất chánh một cách tỉnh bơ, không bao giờ bị trừng phạt gì cả và bây giờ Nguyễn Hộ vẫn còn có cái quyền được làm những điều khốn nạn như thế!
          a/ Về phương diện tổ chức xã hội, dù lớn nhỏ, xã hội nào cũng có quy luật sống.  Càng văn minh thì quyền lợi con người càng được tôn trọng. Càng man rợ thì quy luật được xây dựng và tôn tại trên định đề mạnh được yếu thua. Nếu xã hội tổ chức dưới ngụy danh chính quyền cộng sản thì sức mạnh là quyền lực được luật pháp của bọn cai trị quyết định và thao túng suy diễn.
          Xã hội cộng sản là xã hội tuyệt đối quyền lực. Trong xã hội nầy, kẻ nào có quyền chức mới có sức mạnh. Vâng, Nguyễn Hộ cũng có cái quyền cướp của giết người, giam nhà người, cào nhà, giựt đất và chẳng bị trừng phạt vào thời Nguyễn Hộ có quyền lực, và nằm trong phe nhóm có thực quyền. Nhưng khi nhận giấy phép hành nghề phản kháng thì tiếc thay Nguyễn Hộ đã 75 tuổi, đã quá già, bọn đương quyền đã tạo ra lớp phe nhóm mới, và dĩ nhiên Nguyễn Hộ bị mất cái quyền thảo khấu lưu manh đó. Như vậy, khi ông Hồ tấn Vinh viết Bây giờ có người cũng có quyền làm hành động thảo khấu đó nhằm ám chỉ Nguyễn Hộ vẫn có được cái quyền thảo khấu đó là không  đúng với hoàn cảnh thật của Nguyễn Hộ..
 b/ Nguyễn Hộ có quây lưng với quyền lợi vật chất, không?
             - Thưa không! Vì Nguyễn Hộ không còn quyền để tham nhũng nữa. Vì vào tuổi 75,Nguyễn Hộ mới đóng vai phản kháng nên chẳng ai còn kiêng nể trừ Việt Tân và Hồ tấn Vinh. Đến như Nguyễn Nam Khánh, Trần văn trà, và cả Võ Nguyên Giáp đều bị bọn cầm quyền mới ngoi lên như Nguyễn tấn Dũng, Nguyễn Minh Triết, Phan văn Khải, Nông đức Mạnh còn coi không ra gì huống là Nguyễn Hộ! Nhưng vì “ăn cơm chúa, phải múa  tối ngày” nên  Nguyễn Hộ phải đóng vai phản kháng! Nguyễn Hộ vẫn hưởng trọn vẹn bỗng lộc. Nhờ vào môn bài phản kháng, mà Nguyễn Hộ đang từ là một trong những tên tội đồ, được Việt Tân và ông Hồ tấn Vinh công kênh khiêng vào lịch sử bằng danh xưng “ái quốc, liêm sĩ”!  Những người tỵ nạn cộng sản ở Orange County ngán ngẫm hình ảnh và những sự vụ liên quan đến” nhà phản kháng Bùi kim Thành” và từ đó cũng đã ê chề cho cái gọi là “phản kháng, phản tỉnh” lắm rồi.
          c/ Nguyễn Hộ có gánh chịu các nguy hiễm đến sinh mạng khi chọn đương đầu lại với CS  không?
            -Thưa không, về vật chất bỗng lộc, cộng sản vẫn chu cấp đầy đủ, thậm chí Nguyễn Hộ còn bày trò đón tiếp Võ văn Kiệt thủ tường cộng sản và cũng đã lên xe ngắm cảnh sài gòn với Kiệt. Nguyễn Hộ cũng đã tiếp kiến “nhà Tranh đấu” Trần Khuê và “nhà phản kháng trẻ, nguyên du học sinh Nguyễn tiến Trung tại biệt thự tư gia của Nguyễn Hộ. Nguyễn Hộ vẫn bình an và thân nhân Nguyễn Hộ vẫn bình an thì tại sao ông Hồ tấn Vinh lại phải sốt ruộ la toáng lên rằng Nguyễn Hộ phải gánh chịu các nguy hiễm đến sinh mạng. Phải công nhận ông Hồ tấn Vinh giống kỳ nữ Kim Cương về “Môn mau nước mắt” khóc cho lãnh tụ.
          Nếu đã không nguy hiễm, và vẫn tiếp tục như xưa thì Nguyễn Hộ đâu có gì mà ông Hồ tấn Vinh tấn phong là người có khí tiết và là nhà ái quốc?
Và ông Hồ tấn Vinh lại hiếp dâm chữ nghĩa khi cho rằng Nguyễn Hộ vì nước, vì dân và ái quốc.  Cái đáng phàn nàn hơn là ông Hồ tấn Vinh cúi đầu của tôn vinh ngưỡng vọng tên Nguyễn Hộ khi ông Hồ tấn Vinh đem hết cái “NÔ TÀI” của ông Vinh để khi so sánh tên lâu la Nguyễn Hộ trong tập đoàn thảo khấu cộng sản với các bậc tiền nhân hiệt kiệt, nhưng rất may, ông Hồ tấn Vinh còn chút xíu cái gọi là liêm sĩ và Hồ tấn Vinh đành phải “đau lòng” mà xếp Nguyễn Hộ vào bậc kế thứ.
          Ông Hồ tấn Vinh có quyền đem hết khả năng  nô tài của ông Vinh để cung phụng cho Nguyễn Hộ, đó là chuyện thuộc về danh dự của dòng họ của ông Hồ tấn Vinh, nhưng ông Hồ tấn Vinh không có quyền đem các bậc Danh nhân, Tiền nhân hiệt kiệt của chúng tôi để so sánh với bất kỳ tên vô lại nào trong tập đoàn thảo khấu cọng sản kể luôn tên tội đồ Hô chí Minh.
Đối với chúng tôi, lúc cuối đời, Nguyễn Hộ cũng chỉ là tên bợm trong tập đoàn bợm, tên bất lương trong tậ[ đoàn bất lương, tên lâu la trong tập đoàn sơn tâc thảo khấu và là tên phản quốc trong tập đoàn phản quốc.
         
5/ Ông Hồ tấn Vinh viết tiếp : ”Nếu ta vì một lời tuyên bố ác ôn trước đó mà bắt bẻ cái giá trị của sự trở về của Nguyễn Hộ thì ta không chỉ nhắm ngay cá nhân Nguyễn Hộ mà thôi mà ta phách lối chận đuờng về của những người CS khác. Bởi vì người cộng sản nào cũng có hành động ác ôn hết chớ không phải chỉ tuyên bố ác ôn mà thôi.
Điều này cũng có nghĩa là ta nói với tụi CS: ‘Tụi bây ở đâu, ở đó. Hể trở về thì tao sẽ moi chuyện cũ hỏi tội, như tụi tao đang làm với Nguyễn Hộ đây! Chờ đó, để tao dàn trận đến bắt quỳ xuống, hỏi tội từng đứa’
Nếu có người thật sự nghỉ như vậy, thì chừng nào dàn trận? Lính đâu để mà dàn trận? Không có lính làm sao bắt tụi nó quỳ xuống? Tụi nó không quỳ xuống thì làm sao chửi lên đầu tụi nó?
Trong một cuộc chiến, thái độ này có ba cái thất lợi:
           - không có lòng nhân thì không thu phục lòng người
          -  kéo dài thêm cuộc chiến
          -  như vậy là chống cộng cho vui chơi, càng lâu càng vui chớ không muốn tìm cách sớm kết thúc.:”
*) Ý kiến chúng tôi:
           Trước hết, chúng tôi khẳng định rằng, chúng tôi hoan nghênh việc trở về với Dân tộc của những người đã một thời vấy máu dân lành. Nhưng sự trở về của họ là do ý thức của của một kẻ đã vì bất cứ lý do gì mà theo giặc, đã đứng trong hàng ngũ sát nhân, bán nước, nay trở về vì lương tâm thức dậy. Công và tội của họ sẽ được tòa án lịch sử xét trị, nhưng có nhiều phần họ được giảm khinh, nhẹ tội. Tuyệt nhiên, không thể chi đựa vào vài câu tuyên bố, tốn hao vài giọt nước miếng mà không những cả quá khứ nhơ bẩn của họ không những được tẩy sạch, mà còn  được chễm chệ trên ghế anh hùng, là nhà ái quốc là bậc nhân sĩ. Muốn được trở thành anh hùng, thành nhà ái quốc họ phải có công lao, phải hy sinh, phải hành động. Ngôi vị Ái Quốc, là những nhân sĩ, những chiến sĩ đã ngã xuống , đã hứng chịu ngục hình, đã phải đắng cay gian khổ, hiến trọn đời mình cho sự tồn sinh của Tổ quốc, cho nhân dân Việt Nam. Chúng tôi mong muốn ông Hồ tấn Vinh ghi nhớ rằng, chúng tôi không chấp nhận bất cứ ai tưởng tượng, ngụy tô những điều tốt đẹp, rồi biến kẻ tội đồ  thành anh hùng ái quốc.
Sẽ không có phản ứng từ chúng tôi, nếu Việt Tân không vì mục đích riêng tư đánh tráo lịch sử, gắn cho Nguyễn Hộ thành nhà ái quốc chỉ vì vài ba câu tuyên bố  gọi là chống cộng, và cũng như thế, sẽ không có sự trả lời nầy, nếu ông Hồ tấn Vinh không phủ phục trước Nguyễn Hộ và những hy sinh cao đẹp của những chiến sĩ Quốc Gia đã bị ông Hồ tấn Vinh xem như “chẳng có gì đáng nói”. Có thể ông Hồ tấn Vinh bảo rằng chuyện tri ân hay khen tặng và xem thường máu lệ của những nhà ái quốc chân thật thì là quyền riêng của ông Hồ tấn Vinh. Vâng, chúng tôi sẽ không cần  loại người vong bạc, chúng tôi cũng không cần loại người bất chấp nhân nghĩa, nhưng  vì ông Hồ tấn Vinh đãdùng chữ lươn lẹo để tấn công và miệt thị chúng tôi.  
Vì không có ý ngăn cản những người từ bên kia trận tuyến trở về , để cùng nhau bảo vệ non sông, nên chúng tôi không có ý kiến về hoạt cảnh tưởng tượng kế tiếp của ông Hồ tấn Vinh.

          6/ Tiếp theo, ông Hồ tấn Vinh viết: “Thời vận mới cho đất nước chưa đến rầm rộ vì mới có một vài người như Nguyễn Hộ. Nếu có vài chục người tầm cở  của Nguyễn Hộ trong Trung Ương đảng làm như Nguyễn Hộ thì cuộc chiến xong rồi.
*) Ý kiến chúng tôi:
          Ông Hồ tấn Vinh dùng chữ thời vận, nhưng không định nghĩa thế nào là thời vận, thời vận về cái gì, giới hạn hoặc từng giai đoạn của thời vận, ai sẽ tạo ra thời vận và thời vận phục vụ cho mục đích gì? Rồi lại có thời vận rầm rộ nữa?. những nhát búa tội ác mà cộng sản đã  giáng lên sinh mạng dân tộc như Nhân văn và Giai Phẫm, đấu tố, sửa sai, xét lại, khẩu phần bao cấp tem phiếu, Mậu Thân, tù đày, trấn lột, suy đồi, bán dâm, dâng đất, dâng biển cho quân Tàu cướp nước  v..v.. và v..v… chưa đủ để thức tỉnh lương tâm, chưa đủ để những người có thế lực, có tấm lòng ái quốc tạo ra “thời vận” cho dân tộc sao? Phải đợi bao lâu nữa mới để người cộng sản tạo nên “ thời vận rầm rộ!”. Ông Hồ tấn Vinh cứ kiên nhẫn chờ  “thời vận rầm rộ” nhé! Chúng tôi thì không, tùy theo tình hình giữa những người ái quốc và bọn phản quốc cộng sản để đổi thay sách lược, để khi bí mật, khi công khai. Ba triệu người Việt hải ngoại vừa là hổ trợ, vừa là trực diện với cộng sản, có khi thì trong nước đánh, hải ngoại yễm trợ, và ngược lại. Con dân nước Việt chúng tôi cùng chung tấm lòng son sắt với quê hương. Thế trận và chiêu thức luôn biến đổi. Cộng sản đang bị chúng tôi vây khổn. Những người cộng sản thật sự có tấm lòng với quê hương thì hãy cùng  chúng tôi nhập cuộc, nhưng không phải vì nhập cuộc mà đương nhiên được vào vị trí lãnh đạo, trở thành anh hùng, và máu xương chúng tôi là cỏ rác. Nếu những người cộng sản vẫn cứ ngoan cố bám vào quyền lực để manh tâm phản quốc thì sẽ bị bánh xe lịch sử nghiền nát. Rõ ràng và dứt khoát như thế!
Ông Hồ tấn Vinh lại diễu cợt lịch sử khi ông dùng chữ “Nếu”. Chữ “Nếu” có hàm ý là không có! Bởi cộng sản chỉ cấp giấy phép cho những kẻ mà “năng”  đã không còn, mà “lực” thì cũng đã “ tiêu”. Ông Hồ tấn Vinh đừng lươn lẹo (chữ dùng của Hồ tấn Vinh dùng để tấn công ông Đinh Lâm Thanh), trong những kẻ  được cấp giấy phép chống đảng  thỉ Nguyễn Hộ chỉ là trò quả banh thăm dò thôi, Bùi Tín mới là loại “kiện tướng”, một vài người cũng thuộc “trường phái” mang ơn như ông Hồ tấn Vinh, cũng hăm hở “mang ơn” Bùi Tín. Nhưng khi Bùi Tín cho xuất bản quyễn “Mây Mù Thế Kỷ” mạt sát người Quốc Gia, triệt hạ  lá cờ Vàng, tôn vinh cờ đỏ, xấc xược xác nhận cuộc chiến vừa qua là của nhân Dân VN  tự vệ mà cộng sản là đại diện và  người Mỹ xâm lược, Quân Dân VNCH là tay sai. Nhưng không thấy ông Hồ tấn Vinh lên tiếng! Ông Hồ tấn Vinh đã im lặng,! Thế nhưng khi đụng ti71i Nguyễn Hộ thì ông Hồ tấn Vinh lên yên cương, cầm thiết bản bảo vệ Nguyễn Hộ, cúi rạp mình bái tạ Nguyễn Hộ !

7/ Ông Hồ tấn Vinh đem “kiện tướng “ Võ văn Kiệt và ông Hồ tấnVinh viết:” Võ Văn Kiệt vào cuối đời mình đã nhận ra lỗi lầm của chủ nghĩa CS gây cho đất nước có phải tốt hơn là những tên CS cuồng tín khác không?”
*) Ý kiến chúng tôi:
Ôi chao, cuối đời, nghĩa là trước khi chết mới nói vài câu gọi là lỗi lầm, mà sao ông Hồ tấn Vinh lại sướt mướt sụt sùi sụp lạy thế! Với chức vụ thủ tướng cộng sản, ông Kiệt có điều kiện để đưa Đất Nước sang trang như Boris Nikolayevich Yeltsin đã làm cho nước Nga của ông ta. Cuối đời của tên ma đầu Võ văn Kiệt còn chơi cú lừa là: đã cho các ông Tuệ Sĩ, và Lê mạnh Thát (Trí Siêu) 30 mẫu đất để xây Viện đại học Khuôn Việt. Đất đã cấp có giấy tờ, hơn thế nữa, Võ văn Kiệt cùng các ông Tuệ sĩ , Lê mạnh Thát làm lễ động thổ đặt viên gạch đầu tiên xây dựng cơ sở viện Đại Học, và cũng tđã cùng nhau trồng cây Bồ Đế. Nhưng rồi hai vị kia bị gạt, Võ văn Kiệt muối mặt lấy lại.Vậy mà ông Hồ tấn Vinh cho rằng tốt ư?. Khác với ông Hồ tấn Vinh, chúng tôi quan niệm rằng vấn đề là phải hành động, còn ông Hồ tấn Vinh thì chỉ cần cán bộ cao cấp cộng sản nói thôi là cũng đủ để trở thành nhà ái quốc rồi, dù máu lương dân chưa khô trên bàn tay chúng và dù máu của những chiến sĩ Quốc Gia đã làm rực rỡ trang Quốc sử, nhưng Hồ tấn Vinh không cần quan tâm!

8/Ông Hồ Tấn Vinh viết tiếp:” Người quân tử phải có dũng khí nhìn thấy dũng khí nơi nào có dũng khí”.
*) Ý Kiến chúng tôi:
Cố gắng chứng tỏ là trí thức, ông Hồ tấn Vinh đưa ra chủ đề nghe kêu nhưng rỗng :” Người quân tử phải có dũng khí nhìn thấy dũng khí nơi nào có dũng khí”. Chúng tôi chỉ là người bình thường, thấy Tổ Quốc lâm nguy thì xông ra chung vai gánh vác. Thấy toàn dân lâm nạn thì không nề hà sức lực, đóng góp những gì mình có thể. Chúng tôi không thấy cái gì gọi là quân tử hay tiểu nhân trong chuyện cứu nước. Thế nào gọi là dũng khí? Dũng khí không bao giờ có trong những kẻ cuối đời, chỉ biết tuyên bố vài câu lếu láo, làm mồi cho những kẻ thích sụp lạy có cơ hội sụp lạy và  nhờ vậy mà hoặc nghênh ngang hoặc lưu manh đánh tráo để bước vào lịch sử như Nguyễn Hộ, Võ văn Kiệt hay như  Bùi Tín kẻ chống đảng nhưng vẫn kiếm chỗ để trở về bằng cách vẫn tuyên xưng ca ngợi đảng (xin đọc Mây Mù Thế kỷ của Bùi Tín). Dũng khí chỉ có nơi những bậc sĩ phu, trí thức chân chính mà hồn thiêng sông núi đã lồng lộng trong nhân cách của họ như : Đức Đệ Ngũ Tăng Thống GHPGVNTN Đại Lão Hòa Thượng Thích Quảng Độ, Linh mục Nguyễn Văn Lý, cụ Lê Quang Liêm lãnh đạo Phật Giáo Hòa Hảo, LS Cù Huy Hà Vũ, LS Lê Công Định, Kỷ Sư  Đỗ Nam Hải, chị Bùi Minh Hằng, cô Pham thanh Nghiên, cô Huỳnh Thục Vị và anh Võ Minh Trí tức nhạc sĩ Việt Khang. ..Vâng, đây mới thật là những con người có dũng khí đáng cho chúng tôi  ngưỡng mộ. Còn Nguyễn Hộ, Võ văn Kiệt, Bùi Tín thì ông Hồ tấn Vinh cứ độc quyền và thoải mái sup lạy.

9/ Sau cùng, ông Hồ tấn Vinh đưa ra giải pháp mà ông cho là tuyệt diệu :”Bài toán Việt Nam có nhiều cách giải quyết, mà cách tốt nhứt cho đất nước là người CS trao trả lại quyền làm chủ cho nhân dân bằng một cuộc bầu cử tự do.
Muốn khuyến khích giải pháp đó thì ít ra, từ phía người quốc gia ta cũng phải chứng tỏ sự hoan nghênh người trở về. Người cộng sản can đãm trở về với dân tộc là đã chứng tỏ lòng ái quốc của mình rồi.
*) Ý kiến chung tôi:
a/ Trong lịch sử, thế giới chưa bao giờ cộng sản trao trả quyền làm chủ cho nhân dân. Đảng cộng sản khai sinh vì nhu cầu quyền lực, và dùng quyền lực làm phương tiện phục vụ cho phú quý giàu sang. Ông Hồ tấn Vinh đừng quên người dân trong nước gọi giai cấp cầm quyền là “ tư bản đỏ”.  Không bao giờ, tuyệt đối không bao giờ  những chữ Nhân Ái, Tổ quốc, Dân tộc, Danh dự, Trách nhiệm hay Tự trọng, Chân thật, Liêm sĩ có trong đầu óc của người cộng sản. Đối với cộng sản, những từ ngữ nầy là sáo ngữ, là bẩy sập để tiêu diệt người Quốc gia, là phương tiện để bước lên ghế quyền lực. Có được quyền lực rồi thì bản chất nguyên khai của họ là  thực hiện tham ác, lường gạt, dối trá, hung bạo, nịnh bợ, dâm loạn. Để thực hiện bản chất thật nầy, người cộng sản trước hết và tối quan thiết là phải cố bám víu vào quyền lực. Nếu ông Hồ tấn Vinh thật tình chờ người cộng sản trao trả quyền cho dân!!! Thì ông Hồ tấn Vinh đang diễn vai người chờ sung rụng. Và nếu những dòng chữ nầy là thật của ông Hồ tấn Vinh, thì chúng tôi không tin ông Hồ tấn Vinh là người Việt Nam và cũng có thể ông Hồ tấn Vinh từ một hành tinh xa lạ nào mới đến chăng?, hoặc ông là người “thuyết khách” cho cộng sản. Nhưng rất tiếc ông Hồ tấn Vinh không có khả năng nầy. Những bậc chính nhân, những chiến sĩ vì chống lại tập đoàn tội ác cộng sản mà đã ngã xuống , hay đang bị đọa đày trong lao nhục thì ông Hồ tấn Vinh không cần đếm xỉa và cũng chẳng bao giờ được ông Hồ tấn Vinh nghiêng mình tưởng niệm, nhưng những người cộng sản, bày tỏ chút ăn năn, hay vì thấy sức tiến công vây hảm của các lực lượng chống cộng, thấy đèn báo hiệu an toàn đã đổi sang màu đỏ, họ vội vả vài lời chống đối mà ông Hồ tấn Vinh gọi là trở về; và thế là ông Hồ tấn Vinh vội vàng bưng ghế “ái quốc” mời chúng ngồi. Ông Hồ tấn Vinh cứ mặc sức quỳ hay dứng, vòng tay hay cúi đầu trước nhóm nầy thì là chuyện của ông Hồ tấn Vinh, nhưng chúng tôi thì không. Chúng tôi sẽ sẳn sàng quỳ lạy ngưỡng vọng những anh hùng vị quốc vong thân, sẵn sàng cúi đầu kính trọng những ngưới con yêu của Mẹ Việt Nam trở về từ ngục tù cộng sản. Với chúng tôi thì đây mới những là những nhà ái quốc. Những người cộng sản đã một thời phản quốc hại dân thì tùy theo tội trạng, tùy theo sự tỉnh ngộ, tùy theo công trạng mà buộc tội hay giảm khinh, hoặc tha bỗng  hoặc trọng dụng. Đó là quyền của lịch sử, chúng tôi chỉ làm nhiệm vụ nhân chứng. Chúng tôi tin rằng, chế độ bạo quyền cộng sản phải sụp đồ, người cộng sản cần phải tỉnh ngộ, phải quay trở về với Dân tộc, đó là điều kiện để bảo vệ sinh mạng của họ. Chính người cộng sản có nhu cầu trở về với Dân tộc cao hơn là Dân tộc phải năn nỉ họ trở về.

Riêng đoạn văn ông Hồtấn Vinh viết:” Nguyễn Hộ đã làm đúng y chang cái gì ông Đinh Lâm Thanh đòi. Nhưng tại sao Luật sư không thấy đó là thời vận mới của Việt Nam ? Tại sao lại phải tự mình lương lẹo với mình?”
Vì có nêu đích danh tác giả Đinh Lâm Thanh, nên chúng tôi không thể thay tác giả Đinh Lâm Thanh để trả lời

Để hiểu thêm về Nguyễn Hộ, chúng tôi kính gởi phần trích từ bài viết “Cái Ngu Của Nguyễn Hộ” của tác giả Nguyễn Duy Ân đoạn đề cập đến Nguyễn Hộ:
“Nói đến tính ác độc thì tất cả những đảng Cộng Sản của các nước theo chủ nghĩa CS trên thế giới đều ngang ngữa như nhau, nhưng nói đến tính gian ác và tính dối trá bịp bợm thì đảng CS VN là bậc thầy mà Hồ Chí Minh là đại sư tổ!
Theo CS từ những ngày đầu, Nguyễn Hộ phải đợi đến những năm một ngàn chín trăm tám mươi mấy mới chỉ nhìn thấy CS lúc nầy là phi dân chủ, độc tài mà “vẫn xem CS ban đầu là “lý tưởng”…………………………………………
Trong bài viết “Giải pháp Hòa giải Hòa hợp” Nguyễn Hộ viết ở tphcm(thành phố Hồ chi minh  tức Sài Gòn)  ngày 11/6/1995 để “Kính gởi những người cộng sản Việt Nam chân chính.” “Đồng kính gởi đồng bào cả nước và đồng bào Việt Nam ở nước ngoài.”
Nguyễn Hộ đã đi trước đảng trong Nghị quyết 36 để dòm ngó và xâm nhập dụ dỗ và lôi kéo người Việt tị nạn CS cho mục tiêu của đảng dưới chiêu bài “xây dựng tổ quốc (xhcn)!”. Mặc dù Nguyễn Hộ có hô hào “đa nguyên đa đảng” nhưng với ĐCS, Nguyễn Hộ không có “kinh nghiệm” về một chính phủ Liên hiệp do Hồ Chí Minh dựng lên trước đây hay sao?
Làm gì có “người cộng sản VN chân chính?”
Người “chân chính” không ai theo CS, người đã theo CS thì chẳng còn là người “chân chính” nữa!
          Chỉ sau ngày 30/4/1975 say sưa với “chiến thắng” Nguyễn Hộ đã hùng hổ: “Đối với bọn Ngụy quân, Ngụy quyền, nhà của chúng: ta ở; vợ của chúng: ta xài; con của chúng: ta bắt làm nô lệ; còn bọn chúng nó: ta giam cho đến chết!”
Nguyễn Hộ lại đi trước đảng!
Mục tiêu “cách mạng giải phóng” của Hồ và đảng cs chỉ có vậy: cướp bóc, trả thù rồi buôn dân, bán nước, chấm hết!
Những điều trên đảng không nói nhưng sẽ lặng lẽ thực hiện từng bước, Nguyễn Hộ đã ngu, hụych toẹt ra những âm mưu kế hoạch của đảng làm cho chúng bực tức căm ghét, nên chúng đã ngấm ngầm trù ếm, dân gian gọi là “vạ miệng”, nhà Phật gọi là “khẩu nghiệp”:
Chủ trương đảng sớm đem tiết lộ
Trước sau gì Nguyễn Hộ cũng tiêu!
Nguyên nhân đâu phải sớm chiều!
Chì, chài hỏng mất phải liều quay lưng!
                                    nguyễn duy ân 97/09
                                          ---------------------

Có lẻ ông Hồ tấn Vinh đã có sẳn nhiều bằng “Ái Quốc”  và sẽ chỉ điền tên kẻ nào đã được xác nhận có lý lịch là cộng sản và có tuyên bố vài câu chống đảng của họ là được Hồ tấn Vinh tự động ban cho cái bằng “Ái Quốc”.
 Đến đây thì chúng tôi đã nhận diện được kẻ mang tên Hồ tấn Vinh rồi, vì vậy chúng tôi yêu cầu ông  Hồ tấn Vinh hãy mang cái bằng “ái quốc “của ông về với cộng sản mà ban phát, mà bán buôn, vì nó đã quá nặng mùi. Người quốc Gia chúng tôi chỉ có nhu cầu cho sự tồn tại của Tổ Quốc,  nhu cầu cho người dân Việt Nam được có đầy đủ quyền làm người, có một cuộc sống đáng sống và con cháu chúng tôi ngẩn mặt tươi vui khi tự giới thiệu mình là người VIệt Nam./-

                   Tống Phước Hiến

No comments:

Post a Comment