Tuesday, December 27, 2011

       
Sóng vỗ

Tống-Phước-Hiến

                                                        Tôi đứng đây, trên cồn hoang sóng vỗ,
Giữa mịt mù dồn dập tiếng giông đêm.
Vài vì sao, buông mình băng vội vã,
Chập chờn rơi, nghiêng cánh vỡ bên thềm.

Vây quanh tôi, khoảng không gian bát ngát,
Gió se lòng, ngùn ngụt lướt từng cơn.
Trời đẫm ướt, bóng đen ngăn lối bước,
Cỏ co mình, lệ đọng giọt cô đơn.

Những hàng cây lao xao rung thổn thức,
Vài bông hoa, ngậm nụ đợi sương rơi.
Từng tảng đá, trở mình xua hoang vắng,
Nối ngọn nguồn, giòng suối chảy miệt mài.

Cuối chân trời, ánh hừng đông le lói,
Ðêm cuốn dần, vũng tối nhạt nhòa đi.
Sóng bạc đầu, từ xa dâng cuồn cuộn,
Lớp lớp hàng hàng vội vã vỗ mê si.

Lòng xao xuyến giữa trời mây cô tịch,
Thương những Người nuôi chí cứu Quê-Hương.
Hận vong Quốc, từ xa xưa sử sách,
Nuốt hờn căm mài kiếm suốt canh trường.

Tôi ngậm ngùi, xót xa thân xà ích,
Cùng lạc đà ngơ ngác đến tương lai.
Tôi không muốn chở niềm đau u uất,
Ðem hận buồn về sa mạc đầu thai.

Tôi quyết biến lệ khô thành hoa trái,
Thành súng gươm, thành ý chí kiên cường.
Thành sức mạnh đưa đôi chân Phù-Ðổng,
Gom trăm giòng hăm hở vượt trùng dương.


                        Tống-Phước-Hiến

No comments:

Post a Comment